[OP] Breaking bad, baking bread

Breaking bad, baking bread

Disclaimer: One Piece by Oda Eiichirou

Pairing: Monkey D. Luffy & Trafalgar D. Water Law & Vinsmoke Sanji / Rating: T

Warning: Just for fun | OOCx2, violence, eating disorder, PTSD, etc.

Gã đã nghĩ rằng Law có vẻ đẹp.

Sanji đang cọc cằn.

Gã đầu bếp đứng rung đùi đến nỗi tưởng chừng là biển động và điếu thuốc trên môi gã cháy rụi với một tốc độ kinh hoàng. Gã hít thật sâu rồi thở ra thật dài, tự dặn lòng mình rằng ồ thôi nào nào kiên nhẫn thêm một chút, kiên nhẫn một chút, nể nang tên thuyền trưởng thối một chút, bằng không gã sẽ phi đến đá một cước không khoan nhượng vào cái gương mặt xinh đẹp đang ngồi một mình ở góc bàn bên kia.

Thật kì lạ, gã đã nghĩ rằng Law có vẻ đẹp.

Hai lát bánh mì nướng phết mứt chanh vàng đơn giản cùng trứng ốp cho bữa sáng vào những ngày gần hết lương thực lại trở thành một cực hình đối với Trafalgar Law. Mồm anh nhai bánh mì mà chẳng khác gì rơm rạ. Hai tách latte lớn đã được xử lí hết và anh đang có ý định xin Sanji tách thứ ba trong khi thậm chí anh còn chưa ăn hết một nửa khẩu phần. Chỉ uống thôi được không? Law van nài một cách đau khổ. Nước cam, chanh, mật ong, sữa, cà phê, trà, gì cũng được. Chỉ cần đừng bắt tôi ăn, được không?

Anh nên nghiêm túc chữa bệnh để ăn uống bình thường như một con người.

Giọng Sanji cáu gắt và mai mỉa. Đức tính kiên nhẫn của gã lẽ ra không được bao gồm trong nhà bếp, nơi mọi quy tắc trên bàn ăn lẫn lễ nghĩa về việc tôn trọng thức ăn bắt buộc phải theo ý gã và hoàn toàn được ghi nhớ bởi các thành viên băng Mũ Rơm. Vậy mà giờ đây gã lại phải đứng đây, phải đợi chờ trong vô vọng bởi vì Law ăn thức ăn gã nấu mà đau khổ tột cùng. Khi anh nhai, Sanji có cảm tưởng rằng một ngày không phải hai mươi bốn giờ mà là bảy mươi hai giờ, lê thê và chán chường. Law rệu rạo nhai bánh mì từ khi chúng hẵng còn khô cho đến khi tan ra như giấy vụn. Một trăm lần nhai mà anh chưa thể nuốt. Cuống phổi anh nghẹn ứ, thậm chí chỉ hít thở bình thường cũng trở nên đau đớn. Nét mặt anh co rúm như một ông già.

Sanji thật sự không nhìn nổi. Gã muốn lôi đám thuyền viên của anh lẫn tên thuyền trưởng nhà mình ra đây để dạy dỗ cho một trận. Bởi vì họ đã yêu chiều Law mù quáng. Bọn họ để Law chết dần chết mòn trong lý tưởng và đức hạnh cực đoan của các bậc hiền triết hay thần thánh mà quên mất rằng ta bị giới hạn trong thân xác con người, được lập trình một cách hạn chế bởi các cơ chế sinh học, hoàn toàn không theo kịp mạng lưới phức tạp vô song của suy nghĩ lẫn cảm xúc chạy trong đầu chúng ta, bị bỏ xa khỏi sự hữu hạn ở vô cực của vũ trụ khai sinh.

Sanji châm điếu thuốc thứ n. Gã chẳng còn đếm nổi mình đã hút bao nhiêu thuốc kể từ khi hai lát bánh mì được bày ra trước mặt Law.

Và rõ ràng gã đầu bếp cảm nhận được: từ khi kết đồng minh với Law rồi chu du trên tàu Sunny, không những Luffy mà cả gã cũng trở nên vô lý. Cái đẹp có khả năng dấy loạn mọi trật tự.

Mà Law thật sự đẹp. Người anh cao, gầy khô. Đẹp nhưng phiền muộn. Law ăn rất ít và hầu như không ăn gì trong một ngày ngoài những món nhạt thếch, như chanh vàng thô, cơm nắm, cá nướng, lặp đi lặp lại. Thứ hấp dẫn khó cưỡng như bánh mì nướng hay vị ngọt thanh mát của mứt chanh vàng cũng bị Law ghét bỏ. Vậy thì bản nguyện của anh đã trốn biệt ở đâu trong thân xác con người này.

Sanji không hiểu, cũng không muốn hiểu, rằng Law từ chối ăn bởi bệnh lý hay tâm lý, hay với anh cơn đói là một điều xa xỉ và vô nghĩa. Một người xinh đẹp như anh tại sao lại đau khổ. Tại sao lại hấp thụ nỗi đau khổ và chịu hành xác thay vì tận hưởng hạnh phúc khi được ăn một món ngon.

Bằng một tấm lòng khoan dung cuối cùng, Sanji làm cho Law tách latte thứ ba. Law mừng rỡ ra mặt khi nhận lấy.

Mặc cho mọi sự cáu gắt, gã vẫn nghĩ rằng Law có vẻ đẹp.

Uống vừa thôi kẻo thức đến mai, gã nói. Law nhấp từng ngụm để bánh mì vụn giấy trôi tuột cùng cà phê xuống dạ dày. Mùi vị cà phê mạnh mẽ át đi cái sự kinh khủng của bánh mì. Law uống để không nôn mửa. Law ăn bánh mì và muốn nôn mửa. Đơn giản chỉ có vậy.

Thở phào như trút được gánh nặng, Law đặt tách latte đã vơi quá nửa xuống bàn rồi liếc mắt nhìn Sanji. Sanji tóc vàng và thuốc gã hút là loại cao cấp nhất ở vùng biển Bắc khiến cho Law cảm thấy thân mến hơn bất kì ai trong băng Mũ Rơm. Luffy là nắng thơ vàng mở đường cho Law đuổi theo mọi ước mộng còn Sanji giống như một hồi ức cũ xưa, một phiên bản tốt hơn với đầy đủ những nguyên tắc và ẩm thực đã trở thành tín ngưỡng.

Cảm ơn, Chân Đen. Law nói.

Có cảm ơn thì anh vẫn phải ăn hết phần của mình.

Rồi Law lại khổ sở. Anh đâu có nghĩ là Sanji gay gắt thế. Law hoa cả mắt khi nhìn miếng bánh mì khô khốc còn lại trên đĩa còn vụn bám trên tay. Mồ hôi lạnh tứa ra trên trán anh và cà phê khiến cho tim anh đập như trối chết. Một trăm lần nhai như bào mòn mọi sức lực, ý thức lẫn bụng dạ anh nhộn nhạo biểu tình từ chối tiếp nhận thêm. Law bắt đầu buồn nôn. Thức ăn nước uống đang cuộn ngược, anh cảm nhận thế. Anh muốn chạy đi nôn hết mọi thứ trong dạ dày mình ngay lúc này mà ngại ngần gã đầu bếp. Sanji sẽ không độ lượng hay yêu chiều ai trong căn bếp thánh thần của gã, vậy nên Law cũng tự biết cách hành xử cho đúng mực. Anh chỉ là trường hợp ngoại đạo duy nhất trên con tàu này và không thể đại diện cho bất kì thứ trường phái nào, không thể dùng nguỵ biện hay lí lẽ nào đôi co với tín ngưỡng ẩm thực cao quý của gã đầu bếp nói riêng và băng Mũ Rơm nói chung, huống hồ gì anh đang cần đến họ nhiều hơn là ngược lại.

Law cứ như một pho tượng bất động trước lát bánh mì và cuối cùng thì sức chịu đựng của Sanji cũng vỡ tung. Gã hùng hổ bước đến xé một miếng to, thô bạo bóp chặt cằm Law rồi nhét nó vào miệng anh mặc kệ anh kinh hãi.

Ăn đi, Law.

Đôi mắt Sanji long sòng sọc khi gã bóp cằm Law, gân nổi chằng chịt trên trán, càng bóp càng cuồng loạn. Mắt Law mở to trừng trừng. Đồng tử anh co lại vì kinh hãi. Cơ thể cứng đờ. Trong một phút giây nào đó khi bị nỗi sợ chiếm lĩnh, Law đã quên mất khả năng kháng cự và chạy trốn vô hạn của mình. Bàn tay gã đầu bếp như gọng kìm, tưởng chừng chỉ cần sơ ý một chút thôi là xương hàm Law gãy nát. Khoái lạc giải phóng các hoóc-môn gây kích thích. Cái đẹp gây bạo loạn và Sanji không còn phân biệt được phải trái ra sao.

Nhưng quả thật kì lạ. Bằng cách này hay cách khác, gã vẫn nghĩ rằng Law có vẻ đẹp.

Luffy giữ tay Sanji lại. Bằng sự nhanh nhạy thiên bẩm của mình, cậu kéo gã đầu bếp ra, bốc miếng bánh mì trên đĩa của Law cho vào mồm nuốt; kéo Law lại áp môi mình vào môi anh, rồi nuốt, bánh mì mềm nhũn trôi tuột xuống và tiêu hoá sạch trong dạ dày cậu không mất đến một phút mà chẳng có bất kì một động tác dư thừa nào.

Law gục xuống bàn sau khi Luffy giải thoát anh khỏi thảm cảnh. Lúc bấy giờ Sanji mới sực tỉnh. Tàn thuốc rơi cháy mũi giày gã. Đầu lọc thuốc lá tắt ngúm mà gã vẫn trơ trơ.

Luffy đã nhận ra điều gì đó trong khi gã còn mù mờ. Vị thuyền trưởng trẻ tuổi ngả đầu Law vào ngực mình rồi quay sang nói với Sanji.

Nếu Torao không muốn ăn thì thôi vậy.

Sanji dựa vào bàn bếp rồi ngồi phịch xuống đất khi Luffy dắt Law rời khỏi. Gã đầu bếp nhận ra rằng thời gian đã đóng băng trong tâm trí gã khi thuyền trưởng của gã quay sang và ghim lên người gã một ánh nhìn. Chỉ một ánh nhìn mà làm thời gian ngừng chảy.

Gã châm một điếu thuốc mới và ngồi thừ ở đó đến bao giờ.

Bên trong nhà vệ sinh Law nôn thốc nôn tháo. Anh nôn rồi ho sặc sụa. Bánh mì bị nghiền nhỏ bởi dịch vị dạ dày trở thành giấy vụn trào lên cả phổi, trào ngược ra tất cả, đốt cháy cổ họng, trôi tuột theo đường nước giật bồn cầu. Luffy đứng bên cạnh cúi người vuốt lưng Law, vừa vuốt ve vừa hỏi han, anh thấy sao rồi?

Cứ như vừa ăn thịt người.

Law trả lời nửa đùa nửa thật. Luffy phì cười, đoạn đưa chiếc khăn bông cho anh lau mặt.

Những động tác lau rửa của Law chậm rãi, mệt nhoài vì anh bận nghĩ suy. Anh sẽ không bao giờ quên được vị thịt người lẫn vào mùi thối rữa và mốc xanh chi chít, lạnh buốt, chát chúa, tất cả thi vị mặn đắng ngọt chua đã bị chôn vùi trong nạn diệt chủng, mùi đất bùn hầm mộ, mùi cháy của các hợp chất hữu cơ. Những điều mà cả Luffy lẫn Sanji đều không biết.

Nếu có một ngày Torao muốn chết thì hãy nói cho em biết. Luffy đột ngột nói. Thế nhưng anh đừng có làm điều đó với Sanji.

Tôi chẳng làm gì.

Anh đã có em rồi.

Law nghe thế và tay anh vô thức siết chặt chiếc khăn bông. Anh nhìn Luffy chằm chằm để rồi chỉ nhận được từ cậu một nụ cười rộng đến tận mang tai. Nụ cười rực rỡ như ánh nắng mà ý đồ đầy rẫy, giống hệt loài dã thú chờ thời cơ săn mồi và ăn sạch con mồi từ ngoài vào trong.

Trên cái tàu này toàn là quái vật. Anh nghĩ. Ai ai cũng muốn huỷ hoại mình bằng tình yêu.

Luffy cắt ngang dòng suy nghĩ của Law bằng cách luồn tay vào mái tóc anh bù xù và ẩm mồ hôi. Luffy nhìn Law âu yếm như thể muốn nói với anh rằng cậu sẵn lòng dung thứ cho anh vô điều kiện dẫu cho anh có làm gì đi chăng nữa, và rõ ràng Law không mấy hoan hỉ với cái cách Luffy yêu chiều mình. Torao và Sanji đâu có hợp làm người xấu, cậu nói, việc làm người xấu cứ để em lo.

Lẽ ra mình phải đoán trước được điều này. Law nghe thế và rồi mùi vị của đất bùn hầm mộ cùng các hợp chất hữu cơ lại nhộn nhạo tưng bừng. Law thọc hai ngón tay vào họng để tiếp tục kích nôn nhưng rõ ràng tất cả những gì anh có thể nôn ra bây giờ là dịch vị cùng với một ít vụn bánh mì tả tơi như giấy còn sót lại, lõng bõng nước là nước. Dạ dày anh co thắt dữ dội. Axit thiêu cháy lồng ngực, lưỡi, cổ họng anh đỏ rực rỡ bằng cái vị đắng nghét, chua chát, cay nồng. Quá trình hấp thụ dinh dưỡng bị đứt đoạn xộc lên một thứ mùi thối rữa kinh khủng. Xương sườn ép vào nhau khi anh co rúm người lại vì đau khổ, chèn ép nhịp tim phổi.

Tôi ghét bánh mì.

Law lau miệng bằng tay áo rồi phàn nàn.

Luffy cũng cười vang.

Breaking bad, baking bread / Hết

11:02 PM, HCMC

Friday, 06.10.2023

Cảm ơn đã góp ý